Apr 30, 2009

Đang lớn

Nói chuyện với bố. Tự nhiên khóc rất nhiều. Chẳng hiểu tại sao. Xấu hổ, nhưng chẳng làm khác được.

Đúng là mình không hiểu chính mình nữa.

Vẫn là đứa trẻ non nớt trong sự yêu thương của bố mẹ.

Mình không giận bản thân nữa. Không buồn nữa. Thế mà sao cứ khóc mãi không dừng được.

Giống như là bao nhiêu thứ kìm nén mãi trong lòng tự nhiên vỡ òa ra.

Hôm nay làm được rất nhiều việc tốt, làm bản in cho cậu, ngày lễ làm mấy món nghiện của hai thằng em, tìm được mấy soft tiện dụng cho bố, rồi nói chuyện, vui vẻ, rồi khóc. Trải mình.

Thằng béo hân hoan ngồi ăn nhìn thấy chị nước mắt ngắn nước mắt dài chắc sợ chẳng dám ho he, reo hò gì nữa.

Đã để lòng mình cô đơn, trăn trở quá lâu rồi đấy. Thanh thản đi.

Khóc mãi chẳng ngừng được. Bố đi đón mẹ sắp về rồi đấy.

0 comments :